Sinh ra với một cơ thể dị tật, thời thơ ấu cũng như khi mới lớn của tôi luôn bị bao vây bởi việc bị bắt nạt và tự ti. Những trải nghiệm này đã khiến tôi luôn phải vật lộn với nỗi đau và tổn thương bên trong chính mình.
Trong suốt những năm đại học, giữa những sự bất an luôn hiện diện, tôi đã phát hiện ra Ho’oponopono trong thư viện địa phương. Tôi được biết về tiềm thức Unihipili, một phần nào đó thật tử tế bên trong chính tôi – phát hiện này đã giúp tâm trí tôi tràn đầy niềm vui. Tôi dành thời gian hàng ngày để thực hành cleaning, một chuyến hành trình đã mang đến cho tôi cảm giác hạnh phúc sâu sắc.
Vào mùa thu của năm đại học đầu tiên, tôi đã trải qua một khoảnh khắc không thể diễn tả được: lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói của tiềm thức Unihipili, đánh dấu một khởi đầu cho việc thực sự kết nối với chính mình.
Kết nối hàng ngày giữa tôi và tiềm thức luôn đi theo một cam kết hết sức nghiêm túc đó là không bao giờ làm tổn thương tiềm thức và không được quên rằng tôi hiện diện là bởi tiềm thức Unihipili đang hiện diện. Trước khi hội ngộ cùng tiềm thức của mình, tôi như người lạc lối, không biết cách phải sống cuộc đời mình như thế nào. Gặp được tiềm thức đánh dấu một bước ngoặt, giúp tôi đi về phía con đường của sự hài lòng với chính mình và tiến bộ hơn.
Tôi thật sự biết ơn tiến sĩ Ihaleakala Hew Len và KR đã mang đến cho tôi phương tiện thực hành chuyển hóa này. Tôi xin lỗi cho bất kỳ tổn thương nào mình đã từng tạo ra, tôi hỏi xin sự tha thứ, tôi lan tỏa tình yêu thương và lòng biết ơn. Khi tôi vẫn tiếp tục đi trên chuyến hành trình này, điều bản thân luôn cam kết đó là giữ lời đã hứa với tiềm thức của chính mình, luôn vun bồi cho mối quan hệ bên trong này mỗi ngày.