Trong cuộc sống hằng ngày, khi bạn cảm thấy căng thẳng, lo âu hoặc cô độc, liệu bạn có phán xét những vấn đề và những tình huống đang gặp phải kiểu như “bạn” đối đầu với “thế giới,” hay “bạn” đối đầu với “vấn đề,” hoặc là “bạn” đối đầu với một “người nào đó,” để rồi từ đó tự phân biệt chính mình với mọi thứ không?
Nếu bạn nhận thức được thời điểm đó và rồi dừng lại để quan sát tình huống một cách kỹ lưỡng hơn, liệu bạn có thể thấy điều gì?
Liệu rằng tiếng ồn của xe cộ và người qua lại xung quanh sẽ không tác động đến tai của bạn?
Nói về chuyện chiếc ghế của bạn ở nhà đang bị võng xuống, hoặc là chuyện đôi giày nào sẽ ủ ấm cho đôi chân bạn vào mùa đông.
Liệu bạn có để ý đến chiếc ghế đó đang bị kêu cọt kẹt không?
Nếu bạn hạ thấp tầm nhìn của mình và quan sát chăm chú, bạn sẽ biết rằng mình đang nhận được vô số cảm giác, âm thanh, hình ảnh, hương vị và mùi hương của vô số thứ.
Và với những thứ như vậy, chúng cũng giống như bạn, có một danh tính bao gồm 3 phần.
Chúng cũng mang theo ký ức của mình, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, và rồi cũng trải qua những vấn đề.
Mọi thứ đồ vật xung quanh đang cùng chia sẻ những ký ức với bạn và cùng lúc cũng khát khao được giải phóng khỏi những ký ức đó.
Từ đó, khi bạn một lần nữa tiếp xúc với một chiếc ghế, một chiếc đi-văng hoặc chính chỗ ngồi mà bạn đang ngồi bây giờ, hoặc khi bạn nhìn vào điện thoại trong lúc đang sử dụng, có lẽ tiến trình cleaning nên được bắt đầu ngay từ giây phút đó.



