Khi bạn gặp phải một tình huống mà ở đó bạn không thể làm được gì nữa, thì thứ đầu tiên bạn nghĩ là gì?
Lấy ví dụ như, một thành viên trong gia đình xuất hiện và nói rằng họ đang gặp vấn đề về bệnh tật, liệu bạn sẽ nói gì?
Chúng ta có thể bắt đầu nghĩ rằng mình cần hỗ trợ gì cho vấn đề của người đó và tìm kiếm những lời nói để khích lệ họ.
Một cách vô thức, khi chúng ta trải nghiệm một thực tại mà một ai đó đang gặp vấn đề hoặc đau khổ, thì ngay lập tức chúng ta sẽ dựng lên một bức tường phân biệt giữa “người đó” và “mình.”
Tiến sĩ Ihaleakala Hew Len nói rằng ngay cả khi điều đó không được diễn ra một cách có chủ ý, nếu chúng ta càng giữ chặt bức tường đó thì thực sự chúng ta đang tiếp tục chia sẻ vấn đề ra mà thôi.
Ngay cả nếu chúng ta sử dụng ngôn từ gửi đến “người đó” thông qua bức tường, chúng ta chỉ đơn giản là tái kích hoạt những ký ức lặp lại.
Khi chúng ta quay trở lại với con đường thực hành cleaning, chúng ta có thể chuyển dời sự chú tâm từ “người đó” về quan sát “chính mình.”
Tuy nhiên, việc này không phải là để quy trách nhiệm cho bạn và tuyên bố rằng, “À, do lỗi của mình mà chuyện này xảy ra.” Mà nó chính là việc quay trở lại với sự nhận ra đó là ngay tại thời điểm này, bây giờ, bạn đang trải nghiệm điều này và một lần nữa chạm trán với một ký ức bên trong bạn, và rằng bạn đang được trao cho cơ hội để thực hành cleaning.
Bằng việc quay trở lại với “chính mình,” chúng ta có thể lấy lại vai trò cũng như là mục đích mà Trí tuệ Vũ trụ giao phó cho mỗi một cá nhân.



